楊籍富 發表於 2013-3-10 22:25:46

本帖最後由 楊籍富 於 2013-3-10 23:02 編輯 <br /><br /><P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>孔叢子●連叢子上:諫格虎賦</FONT>】</FONT></STRONG></P>&nbsp;
<P><STRONG>1 諫格虎賦: 帝使亡諸大夫問乎下國。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>下國之君方帥將士於中原,車騎駢闐,被行岡巒,手格猛虎,生縳貙犴,昧爽而出,見星而還,國政不恤,惟此為歡。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>乃誇於大夫曰:「下國鄙固,不知帝者之事,敢問天子之格虎,豈有異術哉? 」大夫未之應,因又言曰:下國褊陋,莫以虞心,故乃闢四封以為藪,圍境內以為林;
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>禽鳥育之,驛驛淫淫;
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>晝則鳴嚾,夜則嘷吟;
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>飛禽起而日翳,獸動而雷音;
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>犯之者其罪死,驚之者其刑深。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>虞候苑令,是掌厥禁。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>於是分幕將士,營遮榛叢,戴星入野,列火求蹤,見虞自自,乃往尋從;
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>張罝網,羅刃鋒,驅檻車,聽鼓鍾;
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>猛虎顛遽,奔走西東;
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>悕駭內懷,迷冒怔忪;
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>耳目喪精,值網而衝;
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>局然自縳;
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>以絲組,斬其爪牙;
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>支輪登較,高載歸家。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>孟賁被髮嗔目,蹂猾紛華。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>都邑百姓,莫不于邁。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>陳列路隅,咸稱萬歲。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>斯亦畋獵之至樂也。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>大夫曰:順君之心、樂矣。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>然非樂之至也。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>樂至者、與百姓同之之謂也。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>夫兕虎之生,與天地偕。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>山林澤藪,又其宅也。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>被有德之君,則不為害。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>今君荒於遊獵,莫恤國政,驅民入山林,格虎於其廷,妨害農業,殘夭民命,國政其必亂,民命其必散,國亂民散,君誰與處?
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>以此為至樂,所未聞也。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>於是下國之君乃頓首,曰:臣實不敏,習之日久矣。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>幸今承誨,請遂改之。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P></STRONG>

楊籍富 發表於 2013-3-10 23:03:44

本帖最後由 楊籍富 於 2013-3-10 23:29 編輯 <br /><br /><P align=center><FONT size=5><STRONG>【<FONT color=red>孔叢子●連叢子上:楊柳賦</FONT>】</STRONG></FONT></P><STRONG>&nbsp; </STRONG>
<P><STRONG>1楊柳賦:嗟茲楊柳,先生後傷,蔚茂炎夏,多陰可涼,伐之原野,樹之中塘,溉浸以時,日引月長,巨本洪枝,條脩遠楊,夭繞連枝,猗</STRONG></P><STRONG>先生後傷,蔚茂炎夏,多陰可涼,伐之原野,樹之中塘,溉浸以時,日引月長,巨本洪枝,條脩遠楊,夭繞連枝,猗

楊籍富 發表於 2013-3-10 23:04:07

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>孔叢子●連叢子上:鶚賦</FONT>】</FONT></STRONG></P>&nbsp;<P><STRONG>1鶚賦:季夏庚子,思道靜居。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>爰有飛鶚,集我屋隅。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>異物之來,吉凶之符。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>觀之歡然,覽考經書,在德為祥,棄常為妖,尋氣而應,天道不渝。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>昔在賈生,有識之士,忌茲服鳥,卒用喪己。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>咨我令考,信道秉真,變怪生家,謂之天神,脩德滅邪,化及其鄰。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>禍福無門,唯人所求,聽天任命,慎厥所脩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>栖遲養志,老氏之疇,祿爵之來,秪增我憂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>時去不索,時來不逆,庶幾中庸,仁義之宅。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>何思何慮,自今勤劇。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>

楊籍富 發表於 2013-3-10 23:04:31

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>孔叢子●連叢子上:蓼蟲賦</FONT>】</FONT></STRONG></P>&nbsp;<P><STRONG>1蓼蟲賦:季夏既望,暑往涼還,逍遙諷誦,遂歷東園,周旋覽觀,憩乎南藩,覩茲茂蓼,結葩吐榮,猗那隨風,綠葉紫莖。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>爰有蠕蟲,厥狀似螟。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>群聚其間,食之以生。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>於是悟物託事,推況乎人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>幼長斯蓼,莫或知辛。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>膏梁之子,豈曰不人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>惟非德義,不以為家。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>安逸無心,如禽獸何。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>逸必致驕,驕必致亡。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>匪唯辛苦,乃丁大殃。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>

楊籍富 發表於 2013-3-10 23:04:49

本帖最後由 楊籍富 於 2013-3-10 23:22 編輯 <br /><br /><P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>孔叢子●連叢子上:與從弟書</FONT>】</FONT></STRONG></P>&nbsp;
<P><STRONG>1與從弟書:臧報侍中,相如深忿俗儒淫辭冒義,有意欲撥亂反正,由來久矣。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>然雅達博通,不世而出;
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>流學守株,比肩皆是。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>眾口非非,正將焉立?
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>每獨念至此,夙夜反側;
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>誠懼仁弟道未信於世,而以獨知為愆也。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>人之所欲、天必從之。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>舊章潛於壁室,正於紛擾之際,欻爾而見,俗儒結舌。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>古訓復申,豈非聖祖之靈欲令仁弟讚明其道以闡其業者哉?
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>且曩雖為今學,亦多所不信。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>唯聞《尚書》二十八篇取象二十八宿,謂為至然也。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>何圖古文乃自百篇邪?
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>如《堯典》、說者以為堯、舜同道,弟常以為雜有《堯典》,今果如所論。
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>及成王遇風雷,周公見任,俗儒群驅,狗吠雷同,不得其髣

楊籍富 發表於 2013-3-10 23:05:44

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>孔叢子●連叢子上:與子琳書</FONT>】</FONT></STRONG></P>&nbsp;<P><STRONG>1與子琳書:告琳:頃來聞汝與諸友生講肄書傳,滋滋晝夜,衎衎不怠,善矣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>人之進道,唯問其志,取必以漸,勤則得多。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>山霤至柔,石為之穿;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>蝎蟲至弱,木為之弊。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>夫霤非石之鑿,蝎非木之鑿,然而能以微脆之形陷堅剛之體,豈非積漸之致乎?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>《訓》曰:徒學知之未可多,履而行之乃足佳。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>故學者、所以飾百行也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>侍中子國,明達淵博,雅好絕倫,言不及利,行不欺名,動遵禮法,少小及長,操行如故。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>雖與群臣並居近侍,頗見崇禮,不供褻事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>獨得掌御唾壺,朝廷之士莫不榮之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>此汝親所見也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>《詩》不云乎?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>「無念爾祖,聿脩厥德。」</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>又曰:「操斧伐柯,其則不遠。」</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>遠則尼父,近則子國,於以立身,其庶矣乎。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>

楊籍富 發表於 2013-3-10 23:06:03

本帖最後由 楊籍富 於 2013-3-10 23:17 編輯 <br /><br /><P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>孔叢子●連叢子上:敘世</FONT>】</FONT></STRONG></P>&nbsp;
<P><STRONG>1敘世:臧子琳、位至諸吏,亦傳學問。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>琳子黃、厥德不脩,失侯爵。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>大司徒光、以其祖有功德,而邑士廢絕,分所食邑三百戶,封黃弟茂為關內侯。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>茂子子國、生子卬,為諸生,特善《詩》《禮》而傳之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>子卬生仲驩,為博士,弘農守,善《春秋》《三傳》《公羊》《穀梁》,訓諸生。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>仲驩生子立,善《詩》《書》,少游京師,與劉歆友善,嘗以清論譏貶史丹。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>史丹諸子並用事,為是不仕,以《詩》《書》教於闕里數百人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>子立生子元,以郎校書。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>時歆大用事,而子元校書七年,官不益。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>故或譏以為不恤於進取。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唯楊子雲善之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>子元生子建,與崔義幼相善、長相親也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>義仕王莽為建新大尹,數以世利勸子建仕。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>子建答曰:「吾有布衣之心,子有袞冕之志。</STRONG><STRONG>各從所好,不亦善乎?</STRONG><STRONG>且習與子幼同志,故相友也。</STRONG><STRONG>今子以富貴為榮,而吾以貧賤為樂,志已乖矣。</STRONG><STRONG>乖而相友,非中情也。</STRONG><STRONG>請與子辭。」</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>遂歸鄉里。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>光武中興,天下未悉從化。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>董憲彭豐等部眾暴於鄒魯之間。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>郡守上黨鮑府君長患之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>是時闕里無故荊棘叢生,一旦自闢,廣千數百步,從舊講堂坦然。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>2敘世:彥曰:人之性分氣度不同,有體貌亢䟽,色厲矜莊,儀容冰栗,似若能斷,而當事少決,不遂其為者。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>或性玄靜,不與俗競,氣不勝辭,似若無能,而涉事不顧,臨危不橈者。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>是為似若強焉,而不能勝量,似若弱焉,而不可奪也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>君子觀之,以表推內,察容而度心,所以得之也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>若是似類相亂,如何取實乎?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>子豐曰:夫人者、患在不察也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>人之所綜物,方志也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>慮協於理,固以守之,此之謂強。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>知足以通變,明足以破偽,情足以審疑,果足以必志,固足以先事,而功成矣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>即所謂寬柔內思、不報無道之強也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>豈待形氣之助乎?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>若乃貌肅內荏,高氣亢戾,多意倨跡,理不充分,業不一定,執志不果,此謂剛復,非強者也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>是故君子欲必其行而違其貌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>由是論之,強弱之分,不取於氣色明矣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>必也察志在觀其履事乎?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>非定計於內而敏發於外,孰能稱此強名乎哉!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>子豐曰:夫物有定名而論有一至。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>是故有可一言而得其難極,雖千言之不能奪者,唯析理即實為得,不以濫麗說辭為賢也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>然而世俗人聰達者寡,隨聲者眾,持論無主,俯仰為資,因貴勢而附從,託浮說以為定,不求之於本,不考之於理。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>故長溷殽言而眾莫能折其中,所以為口費而無得也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>夫論辨者、貴其能別是非之理,非巧說之謂也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>掌事要者、納言而得理,此乃辨也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>聽者猶弗之察。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>辭氣支離,取喻多端,弗較以類,理不應實,而聽者因形飾偽,從讚然之,是所謂以巧辭多喻為辨,而莫識一言而別實者也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>人皆欲割析分理,揆是真偽,固不知所以精之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如自得,其為謬惑莫之甚焉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>是故舉多敗事,而寡特之智困於群醜也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>夫聰者不可惑以淫聲,明者不可眩以邪色。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>故有氣色勢者,佑德之半;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>無此二者,損德之半。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>3敘世:敘作《左氏傳義詰》者曰:先生名奇,字子異,其先魯人,即襃成君次儒第二子之後也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>家于茂陵,以世學之門,未嘗就遠方異師也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唯兄君魚、少從劉子駿受《春秋左氏傳》,於講業最名為精究其義。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>子駿曰:「自以才學弗若也。」</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>其或訪經傳於子駿,輒曰:「幸問孔君魚。</STRONG><STRONG>吾已還從之資道矣。」</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>由是大以《春秋》見稱當世。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>王莽之末、君魚避地至大河之西,以大將軍竇融為家,常為上賓,從容以論道為事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>是時先生年二十一矣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>每與其兄議學,其兄謝服焉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>及世祖即祚,君魚乃仕,官至武都太守關內侯,以清儉聞海內。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>先生雅好儒術,淡忽榮祿,不願從政。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>遂刪撮《左氏傳》之難者,集為《義詰》,發伏闡幽,讚明聖祖之道,以祛後學,著書未畢,而早世不永,宗人子通痛其不遂,惜茲大訓不行于世,乃校其篇目,各如本第,并序答問,凡三十一卷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>將來君子,儻肯遊意,幸詳錄之焉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>子豐善於經學,不好諸家書。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鮑彥與子豐名齊而業殊,故謂子豐曰:「諸家書多才辭,莫過《淮南》也。</STRONG><STRONG>讀之令人斷氣,方自知為陋爾。」</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>子豐曰:「試說其最工不可及者。」</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>彥曰:「君子有酒,小人鼓缶,雖不可好,亦不可醜。</STRONG><STRONG>此語何如?」</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>子豐曰:「不急爾。」</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>彥曰:「且效作此語。」</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>子豐曰:「君子樂醼,小人擊抃,雖不足貴,亦不可賤;</STRONG><STRONG>君子舞《象》,小人擊壤,上化使然,又何足賞?</STRONG><STRONG>吾能作數十曲,且無益於世,故不為爾。」</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鮑子於是屈而無辭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG></STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>

楊籍富 發表於 2013-3-11 07:53:14

<P align=center><STRONG><FONT size=5>【<FONT color=red>孔叢子●連子卷下</FONT>】</FONT></STRONG></P>&nbsp;
<P><STRONG>1連叢子下: 元和二年三月,孝章皇帝東巡過魯,幸闕里,以大牢祠聖師,作六代之樂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>天子升廟,西面,群臣在庭,北面,皆再拜。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>天子進爵而後坐。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>乃召諸孔丈夫年二十以上者六十三人,臨賜酒飯。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>子和自陳曰:「臣草莽所蔽,才非幹時,行非絕倫,託備先聖遺嗣,世名學家。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>陛下誤加拔擢微臣蘭臺令史,會值車駕東巡,先禮聖師,猥以餘福,惠及臣宗。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>誠非碎首所能報謝。</STRONG> <STRONG>」詔曰:「治何經?</STRONG> <STRONG>」對曰:「為《詩》《書》,頗涉《禮》《傳》。</STRONG> <STRONG>」詔曰:「今日之會,寧於卿宗有光榮乎?</STRONG> <STRONG>」對曰:「非所敢當也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>臣聞明王聖主莫不尊師而貴道。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>今陛下尊臣祖之靈,貴臣祖之道,親屈萬乘,辱臨弊里。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>此乃陛下所以崇聖也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>若夫顧其遺嗣,得與群臣同受釐福,此乃陛下愛屋及烏惠下之道,所以崇德作聖,臣宗弗與於光榮,非所敢承。</STRONG> <STRONG>」天子嘆曰:「非聖者子孫,惡有斯言。</STRONG> <STRONG>」遂拜子和郎中,詔隨車駕,賜孔氏男女、錢帛。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>子和從還京師,遂校書東觀。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>其年十二月為臨晉令。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>其友崔駰以其家《卦林》占之,謂為不吉。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>語子和曰:「盍辭乎?</STRONG> <STRONG>」答曰:「學不為人,仕不擇官,所以為吉也。</STRONG> <STRONG>且卜以決疑,不疑何卜?</STRONG> <STRONG>吉凶由人,而由《卦林》乎?</STRONG> <STRONG>」徑往之官。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>三年秋八月,天子巡后土,登龍門。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>子和自請從行在所。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>天子識其狀貌,燕見移時,賜帛十端而還。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>九月既望,寢疾,浸,不瘳,乃命其二子留葬焉。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>二子長曰長彥,年十有二;</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>次曰季彥,年十歲。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>父之友西洛人姚進先有道,徵不就,飬志于家,長彥、季彥常受教焉。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>既除喪,則苦身勞力以自衣食。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>家有先人遺書,兄弟相勉,諷誦不倦。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>于時蒲阪令汝南許君然造其宅,勸使歸魯,奉以車二乘。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>辭曰:「載柩而返,則遺父違命;</STRONG> <STRONG>舍墓而去,則心所不忍。</STRONG> <STRONG>」君然曰:「以孫就祖,於禮為得。</STRONG> <STRONG>願子無疑。</STRONG> <STRONG>」答曰:「若以死有知也,祖猶鄰宗族焉。</STRONG> <STRONG>父獨留此,不以極乎?</STRONG> <STRONG>吾其定矣。</STRONG> <STRONG>」遂還其車。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>於是甘貧味道,研精《墳》、《典》,十餘年間,會徒數百。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>故時人為之語曰:「魯國孔氏好讀經,兄弟講誦皆可聽。</STRONG> <STRONG>學士來者有聲名,不過孔氏那得成?</STRONG> <STRONG>」長彥頗隨時為今學。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>季彥壹其家業,兼脩《史》《漢》,不好諸家之書。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>2連叢子下: 華陰張太常問:「如何斯可謂備德君子?</STRONG> <STRONG>」季彥答曰:「性能沈邃,則不可測;</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>志不在小,則不可度;</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>砥厲廉隅,則不可越;</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>行高體卑,則不可階。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>興事效業,與言俱立。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>捨己從善,不恥服人。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>交友以義,不慕勢利。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>並立相下,不倡游言。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>若此可謂備德矣。</STRONG> <STRONG>」張生曰:「不有孝弟忠信乎?</STRONG> <STRONG>」答曰:「別而論之,則應此條;</STRONG> <STRONG>惣而目之,則曰孝弟忠信。</STRONG> <STRONG>」張生聞是言,喜而書之。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>3連叢子下: 魯人有同歲上計而死者,欲為之服,問於季彥。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>季彥曰:「有恩好者、其緦乎。</STRONG> <STRONG>昔諸侯大夫共會事于王,及以君命同盟霸主,其死則皆有哭臨之禮。</STRONG> <STRONG>今之上計、並覲天子,有交燕之歡。</STRONG> <STRONG>同名綈素,上紀先君,下錄子弟,相敦以好,相厲以義。</STRONG> <STRONG>又數相往來,特有私親,雖比之朋友,不亦可乎。</STRONG> <STRONG>」 4連叢子下: 崔駰學於大學而糧乏。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>鄧衛尉欲餼焉而未果。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>季彥年九歲,以其父命往見衛尉,曰:「夫言不在多,在於當理;</STRONG> <STRONG>施不在豐,期於救乏。</STRONG> <STRONG>崔生、臣父之執也,不幸而貧。</STRONG> <STRONG>公許賑之,言既當理矣。</STRONG> <STRONG>從來有日,嘉貺未至。</STRONG> <STRONG>或欲豐之,然後乃致乎?</STRONG> <STRONG>」荅曰:「家物少,須租入,當猥送之。</STRONG> <STRONG>」季彥曰:「公顧盻崔生,欲分祿以周其無,君之惠也。</STRONG> <STRONG>必欲待君租入,然後猥致,則於崔生為贏。</STRONG> <STRONG>受人以自贏,非義,崔生所不為也。</STRONG> <STRONG>且今已乏矣,而方須租入,是猶古人欲決江海以救牛蹄之魚之類也。</STRONG> <STRONG>」鄧公曰:「諾。</STRONG> <STRONG>」 5連叢子下: 梁人取後妻,後妻殺夫,其子又殺之。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>季彥返魯,過梁。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>梁相曰:「此子當以大逆論。</STRONG> <STRONG>禮、繼母如母,是殺母也。</STRONG> <STRONG>」季彥曰:「言如母,則與親母不等,欲以義督之也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>昔文姜與殺魯桓,《春秋》去其姜氏。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>《傳》曰:『不稱姜氏,絕不為親,禮也。</STRONG> <STRONG>』絕不為親,即凡人爾。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>且夫手殺重於知情。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>知情猶不得為親,則此下手之時,母名絕矣。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>方知古義,是子宜以非司寇而擅殺當之,不得為殺母而論以逆也,</STRONG><STRONG>梁相從之。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>6連叢子下: 弘農太守皇甫威明問仲淵曰:「吾聞孔氏自三父之後能傳祖之業者,常在於叔祖。</STRONG> <STRONG>今觀《連叢》所記,信如所聞。</STRONG> <STRONG>然則伯季之後,弗克負荷矣。</STRONG> <STRONG>」荅曰:「不然也。</STRONG> <STRONG>先君所以為業者、非唯經傳而已。</STRONG> <STRONG>可以學則學,可以進則進,可以止則止。</STRONG> <STRONG>故曰『無可無不可也。</STRONG> <STRONG>』蓋唯執行中庸,期於得道,非末嗣子孫所能及也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>是以先父各取所能。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>能仕則仕,能學則學。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>自伯祖之子孫,世仕有位。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>季祖之子孫,或學或仕,或文或武,所統不壹,故學不稽古,仕無高官,文非俎豆,武非戢兵,不專故也。</STRONG> <STRONG>」皇甫曰:「如高明之言,是故弗克負荷已。</STRONG> <STRONG>」荅曰:「伯之子孫、今何其仕?</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>季之子孫、何所任?</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>所以世得聞焉。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>且人之才性,受天有分。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>若如君之論,則成王伯禽雖致泰平,皆當以不聖蒙弗克負荷之罪乎?</STRONG> <STRONG>」皇甫笑曰:「善。</STRONG> <STRONG>」既而或謂仲淵曰:「以古人推之,自可如皇甫之言爾,而子矜之,何也?</STRONG> <STRONG>皇甫雖口與子,心實不與也。</STRONG> <STRONG>」荅曰:「吾其然然。</STRONG> <STRONG>此君來言,頗欲相侵,故激至於此。</STRONG> <STRONG>豈曰得道,由不獲已也。</STRONG> <STRONG>」 <BR><BR>7連叢子下: 長孫尚書問季彥曰:「處士、聖人之後也,豈知聖人之德惡乎齊?</STRONG> <STRONG>」荅曰:「德行邈於世,智達秀於人,幾於如此矣。</STRONG> <STRONG>」曰:「聖人者、必能聞於無聲,見於無形,然後稱聖爾。</STRONG> <STRONG>如處士所言,大賢則能為之。</STRONG> <STRONG>」季彥曰:君之論、宜若未之近也。</STRONG> <STRONG>夫有聲,故可得而聽;</STRONG> <STRONG>有形,故可得而見。</STRONG> <STRONG>若乃無聲,雖師曠側耳,將何聞乎?</STRONG> <STRONG>無形,雖離婁並照,將何覩乎?</STRONG> <BR><STRONG><BR>書曰:『惟狂克念作聖。</STRONG> <STRONG>』狂人思念道德,猶為聖人。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>聖人、大賢之清者也,賢人、中人之清者也。</STRONG>&nbsp;<STRONG><BR><BR>&nbsp;8連叢子下: 孔大夫謂季彥曰:今朝廷以下、四海之內,皆為章句內學,而君獨治古義。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>治古義,則不能不非章句內學。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>非章句內學,則危身之道也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>獨善固不容於世。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>今古義雖善,時世所廢也,而獨為之,必將有患。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>盍固已乎?</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>荅曰:「君之此言、殆非所望也。</STRONG> <STRONG>君以為學,學知乎?</STRONG> <STRONG>學愚乎?</STRONG> <STRONG>」大夫曰:「學、所以求知也。</STRONG> <STRONG>」季彥曰:君頻日聞吾說古義,一言輒再稱善,</STRONG><STRONG>善其使人知也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>以為章句內學迂誕不通,即使人愚也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>今欲使吾釋善善之知業,習迂誕不通之愚學。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>為人謀如此,於義何居?</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>且君子立論,必析是非。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>以是易非,何傷之?</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>如主上聰明睿知,不欲兩聞其義。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>博覽古今,擇善從之,以廣其聖乎?</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>吾學不要祿,貴得正義爾。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>復以此受患,猶甘心焉。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>先聖遺訓,壁出古文,臨淮傳義,可謂妙矣。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>而不在科策之例,世人固莫識其奇矣。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>斯業之所以不泯,賴吾家世世獨脩之也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>今君猥為祿利之故,欲廢先君之道。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>此殆非所望也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>若從君言,是為先君正義滅於今日,將使來世達人見今文俗說,因嗤笑前聖。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>吾之力此,蓋為先人也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>物極則變,比百年之外,必當有明德君子恨不與吾偕世者。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>於是大夫悵然,曰:「吾意實不及此。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>敢謝不敏。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>9連叢子下: 楊太尉問季彥曰:「吾聞臨晉君異才博聞、周洽群籍。</STRONG> <STRONG>而世不歸大儒,何也?</STRONG> <STRONG>」荅曰:不為祿學故也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>惡直醜正,實繁有徒;</STRONG> </STRONG><STRONG>辨經說義,輒見增疾。</STRONG> </STRONG><STRONG>但以所據者正,故眾人不能害爾。</STRONG> </STRONG><STRONG>免害為幸,何大儒之見歸乎?</STRONG>&nbsp;<BR><BR></STRONG><STRONG> 10連叢子下: 季彥見劉公,客適有獻魚者。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>公孰視魚,歎曰:「厚哉!天之於人也。</STRONG> </STRONG><STRONG>生五穀以為食,育鳥獸以為之肴。</STRONG> </STRONG><STRONG>」眾坐僉曰:「誠如明公之教也。</STRONG> </STRONG><STRONG>」季彥曰:「賤子愚意,竊與眾君子不同,以為不如明公之教也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>何者?</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>萬物之生、各稟天地,未必為人。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>人徒以知得而食焉。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>故《孝經》曰:『天地之性、人為貴。</STRONG> </STRONG><STRONG>』貴有知也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>伏羲始嘗草木可食者,一日而遇七十二毒,然後五穀乃形,非天本為人之生也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>蚊蚋食人,蚓蟲食土,非天故為蚊蚋生人,蚓蟲生地也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>知此不然、則五穀、鳥獸之生,本不為人,可以為無疑矣。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>公良久曰:「辨哉!」眾坐默然。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>11連叢子下: 永初二年,季彥如京師,省宗人仲淵。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>是年夏,河南四縣雨雹,如棬杯,大者如斗,殺禽畜雉兔,折樹木,秋苗盡。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>於是天子責躬省過,並令幽隱有道術之士各得因變事,極陳厥故。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>季彥與仲淵說道其意狀曰:此陰乘陽也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>貴臣擅權,母后黨盛,多致此異。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>然乃漢家之所大忌也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>于時下邳長孫子逸止仲淵第,聞是言也,心善之,因見上,說焉。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>上召季彥。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>季彥見於德陽殿,陳其事,如與仲淵言也,曰:「陛下增脩聖德,慮此二者而已矣。</STRONG> </STRONG><STRONG>夫物之相感,各以類推。</STRONG> </STRONG><STRONG>其甚者,必有山崩地震,白氣相因。</STRONG> </STRONG><STRONG>其事不可盡論。</STRONG> </STRONG><STRONG>往者、延平之中,鄧后稱制,而東垣巨屋山大崩,聲動安邑,即前事之驗者。</STRONG> </STRONG><STRONG>」帝默然。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>左右皆不善其言。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>季彥聞之,曰:「吾豈容媚勢臣而欺天子乎?</STRONG> </STRONG><STRONG>」後子逸相魯,舉季彥孝廉,固辭不就。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>會遭兄長彥憂,遂止乎家。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>季彥為人謙退愛厚,簡而不華,終不以榮利變其恬然之志,見不義而富貴者,視之如僕隸,其下筆則典誥成章,吐言必正名務理。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>故每所交游,莫不推先以為楷則也。</STRONG> </STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>年四十有九,延光三年十一月丁丑卒。</STRONG></STRONG>
<P></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>

楊籍富 發表於 2013-3-11 07:53:39

<STRONG>【發表完畢】</STRONG>
頁: 1 2 [3]
查看完整版本: 【孔叢子】